Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

Chuyện tình dục của những người lớn tuổi



Chuyện tình dục
của những người lớn tuổi   
Bs Vũ Ngọc Tấn


Nói tới chuyện tình dục, thì cho tới ngày nay đối với một số người, vẫn là điều… cấm kỵ, hay là điều mà ta nên tránh nói tới vì, vẫn theo một số người, đây là chuyện thô tục của con người (!) Lối suy nghĩ này không phải là của riêng người Việt, mà ngay cả đối với người Úc. Đã rất nhiều lần, đối với những người, đa số là lớn tuổi, bị tiểu đường (diabetes), hay là đau nhức kinh niên, hay trầm cảm (depression)… là những bệnh mà khả năng tình dục có thể bị suy giảm, thì bệnh nhân - cả người gốc Việt lẫn Úc - đều hầu như không bao giờ muốn nêu ra chuyện suy giảm tình dục này trong khi khai bệnh với bác sĩ. Do đó, vào những trường hợp này, tôi (là bác sĩ gia đình của họ) lại phải là người gợi ra trước đối với bệnh nhân. Thông thường thì câu hỏi của tôi là: «Từ ngày bị bênh, ông hay bà có thấy gì khác biệt trong chuyện vợ chồng hay không?» hay là «Ông (hay bà) có sinh hoạt sinh lý bình trường như trước kia hay không»… thì lúc đó, người bệnh mới bắt đầu «cởi mở» bầu tâm sự và nói lên những khó khăn về sinh lý của bản thân mình. Có nhiều khi chính người bệnh không muốn nhắc tới vấn đề này, nhưng người phối ngẫu (sau một thời gian dài phải chịu đựng sự… ghẻ lạnh của người kia) đã mang… người kia tới nhờ tôi giúp đỡ
Vậy chuyện sinh lý có phải là điều cấm kỵ mà những người… có tư cách không nên nói tới hay không?
Xin thưa là hoàn toàn không, vì sinh lý là một khía cạnh của cuộc sống: nó mang lại niềm vui và hạnh phúc cho con người, và nếu không có chuyện sinh lý thì chẳng ai lấy vợ lấy chồng làm gì, và hơn nữa, chuyện phòng the của hai người (nam và nữ) là chuyện riêng tư của họ và họ chẳng đụng tới ai và chẳng làm phiền ai.

Câu chuyện Lê Long Đĩnh: Ta còn nhớ Lê Long Đĩnh, là con của Lê Hoàn (tức vua Lê Đại Hành- nhà Tiền Lê). Đĩnh sai người giết anh là vua Trung Tông, rồi lên làm vua nước Nam (từ năm 1005 tới năm 1009). Ông ta là một con người bạo ngược, thường lấy chuyện giết người làm trò chơi, và đồng thời cũng là một kẻ ham dâm, hiếu sắc. Cụ Trần Trọng Kim (trong cuốn Việt Nam Sử Lược) viết là vì dâm dục quá độ, nên Đĩnh mắc bệnh không ngồi được, cho nên trong mỗi buổi chầu, thì Đĩnh phải nằm mà thị triều (tức là lúc họp bá quan, Đĩnh phải nằm mà không ngồi được), cho nên người đời lúc đó gọi Đĩnh là Vua Ngọa triều. Nay dưới ánh sáng văn minh của khoa học hiện đại, ta nên đặt dấu hỏi: chuyện này có thực hay chăng? Tần Thủy Hoàng có cung A Phòng với 3 ngàn cung phi; Đường Minh Hoàng: 4 ngàn; vua Minh Mạng của Việt Nam: không rõ là có bao nhiêu bà, nhưng tương truyền mỗi đêm ông có 5 người vợ hầu hạ, và qua các bà này ông có 78 hoàng tử, 64 công chúa. Ta có thể nhìn thấy là về khía cạnh tình dục, những ông vua này phải là vô cùng… hoành tráng, nhưng tại sao không ai trở thành «ngọa triều» như Long Đĩnh? Vậy câu chuyện Long Đĩnh không ngồi được trong khi họp văn võ bá quan, thì theo suy nghĩ một cách khoa học, có lẽ không phải vì lý do… dâm dục quá độ, mà giải thích có lý nhất thì có lẽ là Long Đĩnh bị bệnh Giang mai: Giang mai thời kỳ thứ ba với Giang mai thần kinh, hay là chứng Tabes Dorsalis: người bệnh bị mất cân bằng và đứng ngồi không vững. Bệnh này nay rất hiếm ở Tây Phương sau khi người ta tìm ra thuốc Penicillin. Sở dĩ tôi nêu lên chuyện này để chứng minh một điều: chuyện làm tình quá độ không hề đưa tới việc bị liệt và không đưa tới chuyện phải nằm chứ không đứng hay ngồi được như Long Đĩnh.
Chuyện tình dục của quý bà lớn tuổi: Đây lại là một chuyện nên nói thật rõ. Một số quý bà (xin nhấn mạnh hai chữ «một số») nghĩ rằng khi đã tắt kinh (tức là khi không còn kinh nguyệt nữa, vào khoảng tuổi 46 tới 52) thì người đàn bà không nên có chuyện sinh lý. Suy nghĩ này khá phổ biến trong số qúy bà mà khả năng sinh lý giới hạn, hay là bị bệnh «lãnh cảm» (tức là bệnh không cảm thấy tha thiết chuyện sinh lý). Xin thưa đây là một suy nghĩ sai lầm. Tất nhiên, nếu người phụ nữ không tha thiết chuyện sinh lý nữa sau khi tắt kinh, thì đây là một điều «bad luck» cho người chồng hay người bạn trai: chẳng ai có thể ép ai làm chuyện mà người ta không có hứng thú làm. Tuy nhiên sự thực là đa số phụ nữ tới tuổi tắt kinh, thì khả năng sinh lý vẫn còn như trước, và trong một số trường hợp còn hơn trước vì một vài lý do: không còn sợ bị mang thai sau sinh hoạt sinh lý, và nhất là lúc đó các con cái đã có gia đình và đi ở riêng, cho nên vợ chồng - dù lớn tuổi - cảm thấy tự do hơn dưới mái nhà của mình và dễ gần gụi nhau hơn.
Về khía cạnh khoa học, thì khi tắt kinh, khả năng sinh lý có thể bị suy giảm vì hai lý do: suy giảm chất «Testosterone» (có trong người nữ) - là chất gây ra sự ham muốn sinh lý của con người, và suy giảm chất «Estrogen» làm giảm máu tới cơ quan sinh dục, gây ra khô khan ở cơ quan này. Về vệc suy giảm ham muốn sinh lý, thì như đã nói ở trên, chỉ xảy ra ở một số nhỏ phụ nữ; còn việc khô ở cơ quan sinh dục, gây ra chuyện đau đớn hay khó khăn khi chăn gối, thì sự thực rất dễ giải quyết: ta có thể xài «KY Gel» (kem này có thể mua tự do tại các nhà thuốc Tây), là một chất kem làm nhờn cơ quan sinh dục và tạo nên sự dễ dàng thoải mái khi quan hệ. KY Gel là một chất nhờn mà các bác sĩ dùng bôi vào cái «mỏ vịt» (speculum) để khám bệnh phụ nữ, do đó đây là một chất nhờn rất an toàn khi dùng. Cũng cần nói là nếu dùng chất này nhiều quá cho việc giao hợp thì sẽ mất cảm giác, còn xài ít qúa, thì có thể không giải quyết được chứng khô ở cơ quan của mấy bà, và do đó vẫn có thể gây ra đau đớn khi giao hợp.
 Về câu chuyện tình dục của mấy bà, thì ta có thể nêu lên một thí dụ về một người đàn bà nổi tiếng mà có lẽ không ai không biết. Đó là nữ tài tử Elizabeth Taylor, cô đào mắt tím được coi là người đẹp nhất hoàn vũ từ xưa tới nay. Nàng Taylor có rất nhiều chồng và nàng lấy người chồng thứ 7 (Larry Fortensky, làm nghề thợ xây cất, 39 tuổi- cái tuổi đầy sinh lực của người đàn ông) lúc nàng đã ở tuổi 60. Ai cũng hiểu là nàng lấy anh Fortensky không phải là để… ngắm chơi, mà tất nhiên phải có chuyện chăn gối. Vậy ta hiểu là chuyện sinh hoạt sinh lý của qúy bà ở tuổi 60 trở lên là chuyện bình thường và ta không nên thắc mắc
Chuyện tình dục của quý ông lớn tuổi: «Xã hội» đàn ông là một xã hội hoàn toàn khác với quý bà. Lý do là trong khi người đàn bà có thể nói lúc nào muốn quan hệ là có thể được, trừ phi mình không muốn mà thôi. Nhưng người đàn ông không phải như vậy: càng lớn tuổi thì người đàn ông có vấn đề là… muốn mà không được, tức là chuyện «khó khăn về sinh lý» (Sexual dysfunction hay là SD). Theo thống kê của MMAS (Masschusetts Male Aging Study- Mỹ), thì khoảng 50% đàn ông ở tuổi 50 bị chuyện này, 60% ở tuổi 60 và 70% ở tuổi 70… và con số người bị SD cứ nhân lên như vậy. Điều này có nghĩa là nếu người đàn ông sống đủ lâu, thì rồi bất cứ ai cuối cùng cũng bị SD, không tránh khỏi. Chuyện «khó khăn về sinh lý» (SD) hay là… muốn mà không được này đã gây tổn hại gì cho người đàn ông? Xin thưa là nó tạo nên khá nhiều vần đề: lo buồn, mất tự tin (cho rằng mình không còn là một người đàn ông nữa), tự coi rẻ mình, gây nên chuyện vợ chồng bất hòa và thở thành trầm cảm…  
Lý do suy giảm tình dục của người lớn tuổi (nhất là qúy ông): Rất nhiều lý do gây ra bất lực - khó khăn về sinh lý ở người lớn tuổi, tiêu biểu là: Suy giảm chất kích thích tố nam (Androgen & Testosterone), và thay đổi lối sống: về già ngồi không một chỗ, không thể dục thể thao như hồi còn trẻ, rồi thêm rượu, thuốc lá… Thêm yếu tố tâm lý: Buồn chán, thờ ơ với mọi chuyện, người vợ sau khi tắt kinh thì thờ ơ chuyện chăn gối, do đó người chồng cảm thấy thất vọng và cuối cùng buông xuôi. Rồi những bệnh của tuổi già: bệnh tiểu đường, bệnh cột sống, bệnh đau nhức kinh niên, bệnh nhiếp hộ tuyến (Prostate), tác dụng của thuốc mà người lớn tuổi xài có thể gây ra SD: tỷ dụ thuốc lợi tiểu (hydrochlorothiazide), thuốc chữa trầm cảm: rất nhiều người xài thuốc chữa trầm cảm rồi bị SD mà không hiểu lý do tại sao, (nhất là qúy bà). Vậy những thuốc chữa trầm cảm ảnh hưởng tới sinh lý nhiều nhất là: Zoloft (Sertraline), Cipramil (Citalopram), Aropax (Paroxetine), Tofranil (Imipramine), Lovan, Prozac (Fluoxetine), Efexor (Venlafaxine), Luvox (Fluvoxamine). Đặc biệt là Duodart & Avodart, là hai thứ thuốc rất thường dùng để chữa bệnh «phì đại nhiếp hộ tuyến» (tức là nhiếp hộ tuyến lớn hay là BPH), gây ra chứng đái thường xuyên, đái đêm là những bệnh rất thông thường của đàn ông lớn tuổi. Và cũng như thuốc chữa trầm cảm nêu trên, có khá nhiều người dùng thuốc chữa đái nhiều, đái đêm… (Duodart & Avodart), bị SD mà không hiểu vì đâu. Lý do: hai thuốc này có phản ứng phụ là SD. Nguyên do là ở chất Dutasteride (có trong cả hai thứ thuốc kể trên). Chất Dutasteride này có tác dụng chống lại kích thích tố Nam (antiandrogen) do đó làm giảm độ lớn của nhiếp hộ tuyến, nhưng đồng thời vì là antiandrogen, cho nên có thể gây ra SD. Thường thì đối với những vị lớn tuổi bị lớn nhiếp hộ tuyến, tôi xài chất Tamsulosin để chữa: chất này làm thư dãn tế bào nhiếp hộ tuyến, do đó làm bớt triệu chứng đái nhiều, đái đêm… nhưng không gây ra SD vì không phải là chất chống lại kích thích tố nam. Một số thuốc thông thường khác gây ra SD: thuốc cảm chữa xổ mũi Pseudoephedrine (có rất nhiều thuốc cảm chứa chất này, tỷ dụ: Sudafed, Dimetapp, Demazin…). Pseudoephedrine làm mạch máu tại lỗ mũi co lại, do đó được dùng để chữa bệnh nghẹt mũi, sổ mũi, nhưng đồng thời vì cũng làm co mạch máu tại cơ quan sinh dục, do đó làm giảm lượng máu tràn vào dương vật và làm mất cương cứng.
Chữa trị bệnh SD: 

Trước khi đi vào chuyện chữa trị chứng SD, ta nên tìm hiểu quá trình gây ra chuyện này để có thể trực diện những nguyên nhân của bệnh này tận gốc. Về mặt khoa học, thì nguyên ủy là do chất Nitric Oxide (NO). Chất này được tiết ra từ tế bào nội mạc (endothelial cells) của các mạch máu trong dương vật. Khi chất này (NO) được tiết ra, thì mạch máu tại dương vật dãn ra do đó máu tràn thêm vào dương vật tạo nên sự cương cứng (erection). Quá trình này cũng xảy ra y hệt như vậy tại các động mạch vành của tim (tức là liên quan tới tế bào nội mạc và chất NO làm mạch máu tim dãn ra). Đo đó theo MMAS, những người bị SD là khởi đầu báo hiệu việc đưa tới bệnh tim mạch và thường là đi trước bệnh tim mạch vì khi có chuyện mạch máu bị tắc nghẽn thì các mạch máu nhỏ nơi cơ quan sinh dục sẽ bị nghẽn trước, và một thời gian sau đó sẽ tới những mạch máu lớn hơn ở tim Nói rõ ra hơn nữa là những người bị khó khăn về sinh lý thường là sẽ bị bệnh tim mạch (như đau tim, nhồi máu cơ tim…) trong vòng vài năm sau đó. Sở dĩ tôi phải nói về chuyện này là để ta hiểu rõ thêm là cơ chế của bệnh SD và bệnh tim mạch giống nhau, cho nên chuyện ngăn ngừa hai bệnh này cũng tương tự như nhau.
Vậy thì chuyện gì gây ra tổn thương cho tế bào nội mạc của mạch máu trong dương vật? Đó là lối sống thụ động, ngồi không một chỗ, ăn uống nhiều đồ mỡ, thuốc lá, béo phì… và các bệnh như tiểu đường, cao máu, cao mỡ: thụ động ăn không ngồi rồi làm giảm lượng máu tới tế bào; bệnh cao máu & thuốc lá làm mạch máu co thắt lại, Mỡ cao, đường cao làm tắc mạch máu tới tế bào… nhất là tế bào tại cơ quan sinh dục.
Khi đã nhìn qua quá trình của bệnh SD, và nguyên nhân của nó, nay ta có thể nhìn rõ hơn cách ngăn ngừa và chữa trị bệnh này ra sao
Thứ nhất: Lối sống. 

Vì cơ chế của bệnh SD và bệnh tim mạch giống nhau như đã nêu trên, nên cách phòng ngừa hoàn toàn giống nhau. Tất cả những người bị cao đường, cao máu, cao mỡ, người hút thuốc lá… nên chữa trị đúng mức để khỏi làm tổn thương cho tế bào. Ta nên nhớ một người bị tiểu đường, nếu giữ cho mức đường trong máu bình thường, thì người này hầu như là một con người bình thường. Chuyện khó khăn chỉ xảy ra khi mực đường bất bình thường- nhất là để lâu ngày thì sẽ gây ra biến chứng, nhất là những biến chứng về tình dục: nguy cơ SD của người bị tiểu đường cao gấp 4 lần người thường và chuyện SD này xảy ra sớm hơn người thường khoảng 15 năm. Lý do là đường cao không những làm tổn hại và làm tắc mạch máu nơi dương vật nhưng đồng thời cũng làm tê liệt thần kinh nuôi dương vật. Do đó, nói một cách tổng quát, thì những người lớn tuổi nên có một cuộc sống năng động và thể dục để làm tăng lượng máu tới các cơ quan, tế bào và giảm sự thoái hóa tế bào. Tuy nhiên, đối với những người lớn tuổi thì không phải là tập thể dục bất cứ như thế nào cũng được. Ta nên tránh những chuyện như chạy, chơi tennis, tập tạ nặng ở Gym… vì ta nên hiểu là sụn ở các khớp, nhất là đầu gối của ta đã chai, không giống như hồi còn trẻ, cho nên bất cứ chuyện gì tạo sức ép trên những nơi này như chạy, nhảy… đều có thể đưa tới hư hại cho khớp. Vậy ta có thể làm gì? Ta đi bộ và nhất là đi nhanh (cỡ 5 km- tức là 3 miles một giờ), hay bơi lội: những chuyện này không tạo sức ép lên đầu gối và rất tốt cho việc giảm mỡ, giảm cao máu (do việc ra mồ hôi tức là giảm chất muối), giảm đường, giảm béo phì và đưa máu tới tế bào. Cũng cần nói rõ là việc tập thể dục này phài là tối thiểu nửa giờ mỗi ngày và 3 ngày trong 1 tuần lễ.
Những lối tập luyện khác cho người lớn tuổi :
· Dịch Cân Kinh (hay là «Cuốn kinh chỉ cách co dãn gân» ) : ta thấy mấy anh Tầu ngày xưa đứng trong sân nhà vẫy vẫy hai tay lên xuống cả giờ mỗi ngày… đây là «Dịch cân kinh». Cách tập này làm thư dãn bắp thịt trong cơ thể (hoán gân- chuyển cốt ? ). Tuy nhiên theo tôi thì ngoại trừ việc làm cho bắp thịt hoạt động, dãn gân và làm máu lưu thông, thì khi tập phương pháp này, ta cần nhíu cơ vành tại hậu môn và như vậy nhíu luôn cơ vành kiểm soát đường tiểu trong suốt lúc tập. Điều này rất tốt cho việc kiểm soát việc đái đêm cho người lớn tuổi và chuyện khó kiểm soát thất thoát nước tiểu từ bọng đái của qúy bà. Muốn tập phương pháp này, xin lên internet và vô: «Dịch Cân Kinh», ta sẽ được chỉ dẫn tận tình cách tập và thở bằng tiếng Việt. Ta có thể tập phương pháp này trong 30 phút mỗi ngày và điều tiện lợi cho người lớn tuổi là ta có thể tập trong mái ấm gia đình trong khi thưởng thức TV hay coi DVD
- Càn Khôn Thập Linh với thầy Hằng Trường: Đây là phương pháp tập mà ca sĩ Duy Trác khen là làm cho ông ta trở lại sinh lực như hồi còn trai trẻ (trong bài viết «Tuổi già của tôi»- Duy Trác): Đây là lối tập pha trộn: Tài Chi- Khí Công và Yoga., mục đích chính cũng là để dãn gân và giảm lão hóa. Xin lên internet và vô: «Càn Khôn Thập Linh» và thầy Hằng Trường sẽ chỉ dẫn tận tình cách tập qua video
Thứ hai: Yếu tố tâm lý và các bệnh tâm thần. Khỏi nói thì ta cũng nhìn thấy là những người bị bệnh về tâm thần như trầm cảm, thần kinh căng thẳng (depression, stress disorder…) v.v… là nguồn cho chuyện đau nhức kinh niên, mất ngủ kinh niên hay là chuyện vợ chồng bất hòa… Trong những trường hợp này chuyện cặp kè yêu thương rất khó xảy ra. Do đó điều cần thiết là ta phải nhìn ra những triệu chứng này trước và nói chuyện với bác sĩ, vì nếu ta chỉ dốc sức lo chuyện chữa SD trước, nhưng không nhìn tới yếu tố tâm lý, tâm thần của ta thì thành quả rất khó đạt được. Riêng về bệnh trầm cảm, thì có lẽ xin nêu rõ là có rất nhiều người bị trầm cảm, nhưng chính mình không hề biết và rất nhiều khi bác sĩ gia đình của họ cũng không nhìn thấy: có những người chỉ mang chứng nhức đầu kinh niên, nhưng hỏi tới nữa thì là bị trầm cảm. Cũng có những người bị mất ngủ kinh niên hay đau nhức kinh niên… nhưng tìm hiểu kỹ hơn, thì là bị trầm cảm. Do đó, con số người thực sự bị trầm cảm (cả người Việt lẫn Úc) so với số người được chữa trị về trầm cảm khác nhau khá xa. Một thì dụ điển hình là những sĩ quan VNCH khi bị đi tù cải tạo của Việt cộng, thì nhu cầu sinh lý hay là ham muốn về sinh dục của những nười này lúc ở trong tù gần như là zero, bất kể những người này bị tù bao nhiêu năm.
Như đã nêu trên, một số khá nhiều thuốc chữa trầm cảm có tác dụng phụ là tạo ra SD. Tuy nhiên cũng có một số thuốc chữa trầm cảm không gây nên SD và có thể còn gây hưng phấn về sinh lý, nhất là cho qúy bà. Một trong những thuốc này là Valdoxan (Agomelatine), Avanza (Mirtazapine)…
Đối với người phụ nữ bị SD, thì một số rất lớn là do yếu tố tâm lý hay vấn đề liên hệ vợ chồng: chuyện hòa hợp giữa vợ chồng không có, người nam không có tư cách và không đáng được nể trọng từ đó sinh ra chuyện người phụ nữ coi rẻ người nam và mất cảm hứng về sinh lý. Có những trường hợp người nam cư xử thô bạo trong lúc làm tình, hoặc là người nam ăn nhậu xong, miệng còn hôi mùi rượu và chưa làm vệ sinh răng miệng đã đòi ngay chuyện kia. Có những người nam, khi gần người nữ, cảm thấy kích thích về tình dục, và nghĩ rằng người nữ cũng cảm thấy như vậy và đòi… chuyện kia ngay tức khắc. Đây là là một cảm nghĩ rất lầm lẫn vì người nữ cần sự ve vuốt, mơn trớn trong một thời gian (tùy thuộc mỗi người) và từ đó mới có thể cảm thấy kích thích và ham muốn. Do đó trong trường hợp người nữ chưa hề cảm thấy gì, mà người nam đã muốn nhập cuộc ngay: chuyện này rất kẹt, nhất là cho những người lớn tuổi, vì các bà vào tuổi này thường bị khô ở cơ quan sinh dục. Nếu không sửa soạn kỹ cho chuyện ân ái (xin nhớ là mỗi người phụ nữ có những điểm nhậy cảm khác nhau trong cơ thể người ta và ưa được kích thích bằng những phương tiện khác nhau; về điểm này, xin đọc «sensate focusing» trên internet ) hay là không xài chất gel như đã nói ở trên, mà đã đòi nhập cuộc, thì sự thực chẳng những là gây nên đau đớn cho người phụ nữ mà từ đó có thể tạo nên một ác cảm đối với người nam và người phụ nữ, thay vì được hưởng lạc thú của việc ái ân thì lại chịu đau đớn thể xác và sau đó có thể trở thành lãnh cảm, không muốn chuyện đó nữa. Cũng có những chuyện như người nam đòi chuyện này một cách máy móc: cứ mỗi tuần, đúng ngày đó, giờ đó thì phải… lên giường: chuyện này riết rồi gây ra cảm tưởng nhàm chán, như là người phụ nữ tới giờ là phải làm bổn phận và từ đó có thể đưa tới việc người nữ từ chối chuyện sinh lý. Xin nhắc: chuyện sinh lý không phải là chuyện bổn phận, không ai có bổn phận với ai về chuyện này và người đàn bà có quyền từ chối chuyện sinh lý, và nếu người chồng cứ ép buộc mà người vợ không muốn thì người chồng có thể bị truy tố ra tòa về tội hiếp dâm. Và sinh lý phải là chuyện hòa hợp ham nuốn của cả hai người
Vậy ta phải làm sao? Tốt nhất là cả hai người nên gặp bác sĩ gia đình cùng một lúc và thành thực nói lên những khó khăn trong chốn phòng the của mỗi người và thành thực nói lên ước vọng là người phối ngẫu phải làm sao để tạo hứng thú cho mình. Chuyện này tất nhiên tùy thuộc rất nhiều vào… ông bác sĩ gia đình. Có nhiều ông bác sĩ quá cổ hủ và không mấy tha thiết giải quyết chuyện này cho người ta. Trong trường hợp này thì xin nhờ bác sĩ gia đình giới thiệu cho gặp bác sĩ chuyên khoa về sinh lý (Sex Therapist): từ đó có thể có thể giải quyết được những ước muốn về sinh lý của hai người, nhất là của qúy bà và đồng thời cũng tạo nên hòa hợp sinh lý và hạnh phúc lứa đôi sau đó.
Vậy xin tóm tắt về điều thứ hai: nếu có chuyện khó khăn trong liên hệ vợ chồng thì nên giải quyết chuyện này trước, nhất là trong trường hợp của người phụ nữ. Sau đó nên tìm hiểu xem có yếu tố trầm cảm hay không. Nếu có thì xin chữa bệnh này song song với chuyện xài thuốc chữa SD.
Thứ ba: Kich thích tố nam (Testosterone) và nữ (Estrogen)
Theo «Hội Tiết Niệu Âu châu» (European Association of Urology) thì trước khi chữa trị chứng SD, ta phải kiểm soát và đưa người bệnh về trạng thái kích thích tố nam bình thường đã (eugonadal) vì nếu không thì chữa SD sẽ khó có kết quả. Theo một khảo nghiệm đàn ông từ 30 tới 80 tuổi thì 24% (tức là 1 trong 4 người) có lượng Testosterone trong máu thấp - tức là không có đủ kích thích tố nam. Testosterone là kich thích tố tiết từ tế bào Leydig trong tinh hoàn của người đàn ông và chất này cũng có trong cơ thể đàn bà. Ở cả đàn ông và đàn bà, chất này tạo nên hưng phấn về tình dục (desire-libido) , đồng thời làm tăng lượng NO (như đã nói ở phần trên, do đó làm tăng sự cương cứng của dương vật). Đối với nững người thiếu Testosterone trong máu, mà dùng thuốc kích thích (tức là thuốc cường dương) nhưng không có hiệu qủa, thì Testosterone làm tăng hiệu quả của thuốc kích thích (như Viagra… ). Có nhiều giả thuyết cho rằng Testosterone có thể tạo nên ung thư nhiếp hộ tuyến (Prostate cancer), tuy nhiên trên thực tế không có bằng chứng khoa học nào xác nhận chuyện này. Testosterone (Sustanon, Testogel, Reandron…) có phản ứng phụ là có thể làm tăng lượng hồng cầu (Erythrocytosis) và do đó có thể làm tắc mạch máu. Do đó ngưới dùng Testosterone nên được kiểm soát lượng hồng cầu mỗi 6 tháng một lần. Testosterone cũng có thể ảnh hưởng tới gan. Thường thì là do thuốc Testosterone dưới dạng uống, nhưng dạng chích - như Sustanon… hay dạng thuốc dán - như Androderm thì không có ảnh hưởng tới gan. Do đó việc thử máu theo dõi chức năng gan khi dùng Testosteron là điều cần thiết.
Trong khi kích thích tố nam (Testosterone) có ảnh hưởng tới sinh lý của người nam, thì kích thích tố nữ (Estrogen) cũng có hiệu quả tới vấn đề sinh dục của người nữ (estrogen replacement therapy), tuy nhiên hiệu qủa này không phải là xảy ra cho tất cả mọi người nữ. Ta hiểu là Estrogen làm tăng lượng máu tới cơ quan sinh dục của người nữ, do đó làm tăng độ nhờn ở cơ quan này, đồng thời làm căng mạch máu tại đây. Khi lớn tuổi, người phụ nữ bị thiếu Estrogen, nên cơ quan sinh dục có thể bị khô hay là teo lại. Do đó đối với những người nữ bị khô hay teo cơ quan sinh dục, thì ta có thể xài cream có estrogen (Ovestin…) hay là thuốc nhét (Vagifem pessaries.). Xin nhắc là những người có bệnh ung thư vú hay tử cung thì không được xài estrogen
Thứ tư: thuốc kích thích
Trước khi đi vào đề tài thuốc kích thích sinh dục của người nam, ta nên nhớ vài điều cơ bản: ngoại trừ thuốc chích thẳng vô dương vật thì không có thuốc kích thích nào mà tự nó tạo nên sự cương cứng tức thời mà không có sự kích thích, ve vuốt bằng mọi phương cách. Hơn nữa không có thuốc nào có hiệu quả với tất cả mọi người mà hiệu quả của mỗi thứ thuốc là chỉ từ 60 % hay 70% người nam mà thôi. Và tất cả mọi thuốc kích thích nếu dùng liên tục thì đều có thể trở thành lờn. Do đó thuốc có thể có hiệu qủa trong lúc đầu, nhưng sau đó nếu dùng liên tục thì sẽ mất tác dụng. Để đối phó với chuyện này xin đọc tiếp ở dưới.
· Các thuốc PDE5 Inhibitors (Phosphodiesterase Type 5 Inhibitors): như Viagra, Cialis… là những thuốc làm dãn mạch máu ở dương vật do đó làm tăng lượng máu tới dương vật tạo nên sự cương cứng. Những thuốc này không được xài chung với thuốc Nitrates (chữa đau tim) vì cả hai đều làm dãn mạch máu, do đó nếu dùng chung với nhau sẽ có cơ nguy làm cho áp xuất máu tụt thấp
· Viagra(Sildenafil) được bán dưới dạng 50mg và 100mg. Dùng Viagra, cũng như Cialis, trước khi quan hệ tình dục khoảng nửa giờ. Thường thì với Viagra, dương vật chỉ cương cứng trong vài chục phút mà thôi và sau đó sẽ trở lại trạng thái bình thường
· Cialis(Tadalafil): được bán dưới dạng 5 mg, 10 mg và 20 mg. Trái với Viagra, Cialis thường ít có phản ứng phụ (như nhức đầu, nghẹt mũi, đỏ mặt…) và tác dụng kích thích của Cialis kéo dài hơn Viagra: Cialis có thể tạo hưng phấn cho người uống khoảng vài ba ngày. Cũng xin nêu lên một chi tiết là nếu xài Cialis loại 5 mg mỗi ngày, thì sau 4 ngày, kết qủa sẽ tốt đẹp hơn là dùng Cialis loại 20 mg một lần, tuy rằng nếu cộng lại thì 4 viên Cialis 5 mg tương tương với 1 viên 20 mg. Lý do là sự tích lũy (build-up) của thuốc trong máu sau 4 ngày cao hơn là 1 viên 20 mg
· Spedra(Avanafil): Đây là một thuốc kích thích mới tìm ra. Thuốc này có tác dụng nhanh hơn Viagra, nghĩa là có thể tạo hưng phấn chỉ trong vòng 15 phút sau khi uống, và tác dụng cũng kéo dài như Cialis
· Thuốc chích vào dương vật: Caverject (Alprostadin). Thuốc này được làm thành từng ống chích có sẵn thuốc ở trong. Khi xài thì giống như khi người bị tiểu đường chích Insulin, tuy nhiên thuốc này được chích thẳng vào một bên của dương vật (intracavernosal). Nơi này không có nhiều giây thần kinh nên không tạo đau đớn khi chích và hậu quả trong vòng 10 tới 15 phút.
Để đối phó với chuyện lờn thuốc, ta có thể xài thay đổi những thuốc nêu trên (thay vì xài liên tục một thứ thuốc.) và hơn nữa là ta không nên xài thuốc kích thích quá thường xuyên.
· Cấy dương vật: Đối với những người mà tất cả các phương pháp trên đều không có hiệu quả và đối với những người không thích xài thuốc chích hay thuốc uống, thì việc cấy dương vật (Penile prosthesis implantation) là câu trả lời. Nghe ra thì hơi buồn cười, nhưng sự thực dương vật được cấy hoạt động rất hiệu qủa về việc đưa tới cảm xúc cho cả người nam lẫn người nữ và gần như ta… muốn lúc nào có lúc đó.
Cấy dương vật là một phương pháp giải phẫu và cuộc giải phẫu này kéo dài khoảng 1 giờ. Cấy dương vật được thực hiện bằng cách cho 2 ống nhỏ có tính đàn hồi vào phần tế bào xốp ở hai bên dương vật (Corpus cavernosa), hai ống này thông với một túi đưng nước đặt ở dưới thành bụng, và một cái bơm đặt ở bên trong bìu dái (Scrotum) có nút chặn có thể đóng hay mở (valve). Bơm này có thể bơm bằng tay, bằng cách xoa bóp nơi bìu dái. Khi «cần thiết», thì ta sẽ bơm cho nước từ túi trong bụng chuyển vào trong hai ống nhỏ trong dương vật tạo sự cương cứng. Những ống đàn hồi sau khi được bơm nước sẽ tăng độ lớn và độ dài, cho nên sau khi được bơm, sẽ giống như dương vật bình thường khi cương cứng. Và khi không «xài» nữa thì ta có thể xoa vô cái valve và nước sẽ rút lại vào trong bụng. Đây là một phương pháp đơn giản và người đàn ông có thể làm tình khi nào họ muốn. Phương pháp này tạo thỏa mản cho cả đàn ông và đàn bà và mức thỏa mãn lên tới trên 90%. Lý do là tuy là dương vật dược «cấy», nhưng như ta thấy là tất cả những cảm xúc của dương vật (liên quan tới da và giây thần kinh, các cấu trúc khác của dương vật, độ lớn, độ dài…) vẫn giữ được nguyên vẹn. Hơn nữa vì là bơm bằng nước cho nên khi cương cứng thì cảm giác đối với người nữ sẽ giống hệt dương vật bình thường. Có nhiều người nữ không biết là chồng mình xài implant, và chỉ được biết khi người chồng nói ra mà thôi. Giá tiền của việc «cấy dương vật» ở Úc là từ 16,000 tới 19,000 đôla, được các bảo hiểm tư trang trải (tùy theo hãng) và Medicare cũng trang trang trải trong một số trường hợp.
Thuốc kích thích cho phụ nữ: 

Chỉ có một thứ thuốc kích thích cho phụ nữ được Cơ quan Quản trị Dược Phẩm và Đồ ăn Mỹ (Food and Drug Administration) chấp nhận cho xài trong trường hợp những phụ nữ còn kinh nguyệt mà bị SD. Đó là thuốc Flibanserin (Addyl). Thuốc này có khá nhiều phản ứng phụ, và phản ứng phụ đáng kể nhất là làm thụt áp huyết. Do đó người dùng thuốc này được khuyến cáo là nếu sau 2 tháng mà thấy không có hiệu qủa hay là bị phản ứng phụ thì nên ngưng thuốc. Thuốc này chưa được Bộ Y tế Úc chấp thuận và muốn mua, ta phải order qua Internet.
Một vài điều cần ghi nhớ:
Sinh lý là một điều thông thường và cần thiết của cuộc sống con người như ăn và ngủ. Do đó không có lý do gì làm ta nên né tránh nói chuyện về sinh lý.
Đối với đàn ông bị SD mà ta chỉ xài thuốc kích thích không mà thôi, thì là chỉ chữa cái ngọn và nhiều khi không mang lại hiệu qủa. Xin nhấn mạnh 2 điều quan trọng: yếu tố tâm thần (như trầm cảm) và kích thích tố nam. Một số người xài thuốc kích thích không có hiệu qủa, nhưng nếu xài thêm thuốc chữa trầm cảm (như Valdoxan… cho người có triệu chứng trầm cảm) và thêm kích thích tố nam (như Sustanon, Reandron… cho người bị thiếu kích thích tố nam), thì hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều
Đối với nữ giới thì vấn đề tâm lý và quan hệ lứa đôi là rất quan trọng (như đã nói ở phần trên). Nếu giải quyết được những chuyện này thì là ta đã giải quyết được một phần rất lớn chuyện SD của phái nữ
Bs Vũ Ngọc Tấn
Nov 07 / 2019

Share:

HienLinh-b − Quan tâm thực hiện những phương tiện tốt không đủ, mà phải đạt cho được mục đích mà những phương tiện ấy nhắm tới




CHIA SẺ TIN MỪNG

Chúa Nhật Lễ Hiển Linh

(05-01-2020)

Bài đào sâu

Quan tâm thực hiện những phương tiện tốt không đủ, mà phải đạt cho được mục đích mà những phương tiện ấy nhắm tới


  TIN MỪNG: Mt 2,1-12

Các nhà chiêm tinh đến bái lạy Ðức Giêsu Hài Nhi



Câu hỏi gợi ý:
1. Theo bài Tin Mừng, những kẻ gặp được Ðức Giêsu là người có đạo hay ngoại đạo? Tại sao? Bạn có rút ra được kết luận gì không? 
2. Có Kinh Thánh, giáo huấn của Chúa và Giáo Hội trong tay, điều đó đã đủ để ta gặp Chúa chưa? Còn thiếu điều gì nữa? 
3. Trong thời đại này, ta có thể tìm gặp Chúa ở đâu? trong nhà thờ? trong phụng vụ? trong các bí tích? hay nơi những người anh em chung quanh ta? Theo tinh thần của Tin Mừng, thì Chúa muốn ta gặp Ngài ở đâu hơn?

Suy tư gợi ý:

1.  Người ngoại cũng được vào Nước Trời

Ngày xưa, những người theo đạo Do Thái quan niệm chỉ có những người theo đạo Do Thái, nghĩa là có chịu phép cắt bì mới được cứu rỗi. Sách Công Vụ Tông đồ cho thấy quan niệm ấy của họ: «Có những người từ miền Giuđê đến dạy anh em rằng : "Nếu anh em không chịu phép cắt bì theo tục lệ Môsê, thì anh em không thể được cứu độ"» (Cv 15,1). Ngày nay, nhiều người Kitô hữu cũng có quan niệm tương tự như thế. Nhưng tinh thần của bài Tin Mừng hôm nay mạc khải một sự thật hoàn toàn ngược lại quan niệm ấy.

Qua bài Tin Mừng, ta thấy chính những người Do Thái −mặc dù biết Ðấng Cứu Thế sinh ra tại đâu− lại không thèm tìm kiếm Ðức Giêsu mới sinh ra. Những người tìm kiếm Ngài và đã thấy Ngài, thờ lạy Ngài và dâng tặng vật cho Ngài lại là dân ngoại từ tận đâu đâu đến. Kinh Thánh còn cho ta biết người Do Thái chẳng những không tìm kiếm Ðức Giêsu, mà còn bách hại Ngài nữa. 

Vì thế, Nước Trời vốn ưu tiên cho người Do Thái, nhưng vì họ từ chối bằng thái độ lãnh đạm, thậm chí chống đối, nên đã được đem đến cho dân ngoại: Phaolô và Banaba mạnh dạn lên tiếng: «Anh em phải là những người đầu tiên được nghe công bố lời Thiên Chúa, nhưng vì anh em khước từ lời ấy, và tự coi mình không xứng đáng hưởng sự sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía dân ngoại» (Cv 13,46)

Và lịch sử cho thấy dân ngoại vô số người đã vào Nước Trời −mà dấu chỉ là Giáo Hội− đang khi người Do Thái lại đứng ở ngoài. Thật đúng với câu Ðức Giêsu nói: «Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng» (Mt 8,11−12). Ðức Giêsu cũng đã dùng nhiều dụ ngôn để nói lên sự thật này: Hai người con kẻ nói vâng người nói không (x. Mt 21,28-32); Những thợ vườn nho sát nhân (Mt 21,33-46); Tiệc cưới (Mt 22,1-14).



2.  Bài học cho người Kitô hữu hôm nay

a) Có Kinh Thánh và giáo lý trong tay, không đủ!

Ðiều trớ trêu trong bài Tin Mừng hôm nay là người Do Thái −đặc biệt những tư tế và luật sĩ− có Kinh Thánh trong tay, nên họ biết Ðấng Cứu Thế sẽ sinh ra ở đâu, và lúc nào họ cũng tỏ ra mong chờ Ðấng ấy đến. Thế nhưng những người gặp được đấng Cứu Thế − các đạo sĩ và mục đồng − lại là những kẻ chẳng biết gì về Kinh Thánh. Ðiều ấy chẳng làm cho chúng ta suy nghĩ sao?

Người Kitô hữu hôm nay có đủ mọi phương tiện để được cứu rỗi: Kinh Thánh (Cựu và Tân Ước), giáo lý, giáo huấn Giáo Hội (các văn kiện Tòa Thánh), các sách thần học, tu đức, luân lý, rồi các bí tích, các giờ phụng vụ. Nhưng hãy coi chừng kẻo lịch sử lại lập lại y trang như cách đây 2000 năm. Vì bài Tin Mừng cho thấy: để gặp được Ðấng Cứu Thế, có Kinh Thánh trong tay không đủ, mà còn phải nhạy bén để biết thời điềm, đồng thời thật sự lên đường tìm kiếm Ngài. Người Do Thái −cụ thể là các tư tế và luật sĩ− có nhiều điều kiện để gặp Ngài hơn các đạo sĩ (vì có Kinh Thánh, ở gần nơi Ngài sinh ra, được các đạo sĩ báo về ngôi sao của Ngài), nhưng đã không lên đường tìm kiếm Ngài. Họ muốn yên thân với những tập tục đạo đức của họ, với cách giữ đạo cổ truyền của họ, và họ nghĩ rằng Ðấng Cứu Thế sẽ chủ động đến để gặp họ, đem sự giải phóng đến cho họ. Nhưng sự thật đã xảy ra không phải như vậy.

Nếu chúng ta có đầy đủ phương tiện để được cứu rỗi, nhưng chúng ta chỉ quan tâm thực hiện những phương tiện ấy, mà không hề quan tâm thực hiện mục đích phải đạt được của những phương tiện ấy, là có được cái tâm yêu thương giống như bản tính của Thiên Chúa (x. 1Ga 4,8.16), thì việc thực hiện những phương tiện ấy trở thành vô ích hoàn toàn (x. 1Cr 13,1-3)

Coi chừng chúng ta tưởng lầm rằng Thiên Chúa đánh giá cao việc chúng ta vô cùng quan tâm thực hiện những phương tiện ấy, nhưng thực ra, Ngài vẫn coi ta như những kẻ không công chính. Thật vậy, chúng ta cần suy gẫm lời Đức Giêsu nói trong đoạn này: «Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: “Lạy Chúa! lạy Chúa!” là được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Ðấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi. Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?” Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều gian ác!» (Mt 7,21-23 )

b) Ðiều cốt yếu là tình yêu đích thực đối với Thiên Chúa và tha nhân

Bài Tin Mừng hôm nay mời gọi người Kitô hữu xét lại xem: cách sống đạo của chúng ta có giúp chúng ta đến gặp Chúa hay không, nghĩa là có thể đem lại ơn cứu độ cho chúng ta hay không. Chúng ta đừng an tâm tưởng rằng cứ giữ những tập tục đạo đức truyền thống cho tốt là bảo đảm vào được Nước Trời. Như thế không đủ! Ðiều cốt yếu để vào được Nước Trời không chỉ là tin vào Ðức Giêsu mà còn phải thể hiện niềm tin ấy bằng việc sống theo lời Ngài: «Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em» (Ga 13: 34). Nghĩa là chúng ta phải chứng tỏ được tình yêu của chúng ta đối với Thiên Chúa và tha nhân. Mà tình yêu đối với Thiên Chúa lại được thể hiện qua tình yêu đối với tha nhân: «Nếu ai nói : "Tôi yêu mến Thiên Chúa" mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối ; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy» (1Ga 4,20).

c) Tình yêu phải được thể hiện thành hành động thật sự

Giấy thông hành để vào Nước Trời chính là tình yêu, mà phải là tình yêu đích thực. Không ai thiếu tình yêu mà vào Nước Trời được, vì Nước Trời là Nước của Tình Yêu. Tình yêu đích thực thì tự nhiên phải được thể hiện thành hành động. Nếu đức tin không có hành động là đức tin chết» (Gc 2,17), thì cũng vậy, tình yêu không có hành động là tình yêu giả hiệu. Với tình yêu giả hiệu, chúng ta không thể vào Nước Trời được.

Nhưng làm sao ta dám nói là ta có tình yêu đích thực đối với anh em mình khi họ lâm nạn mà ta lại khoanh tay đứng nhìn? Làm sao tình yêu của ta là đích thực được khi ta thấy rõ ràng anh em mình đang chịu bất công mà ta lại không chịu lên tiếng hay can thiệp, nhất là khi tiếng nói của ta có thể rất hữu hiệu? Nếu ta thấy anh em mình chịu bất công tỏ tường mà vì muốn yên thân ta lại làm chứng với mọi người rằng đó không phải là bất công, thì tình yêu của ta là chân thực sao được? Nếu cách hành động của ta là như thế, thì dù ta có tuân thủ giữ những tập tục truyền thống trong tôn giáo một cách hoàn hảo, không chê vào đâu được, chúng ta vẫn luôn luôn ở ngoài Nước Trời.

d) Cần cảnh giác với thứ đạo đức hương nguyện, thiếu việc làm

Tệ hơn nữa, là khi chính chúng ta đã không chịu thể hiện tình yêu, mà lại cổ võ một thứ đạo đức không việc làm, luôn luôn đề cao việc đọc kinh cầu nguyện, dâng thánh lễ, mà không hề nhấn mạnh bổn phận phải dấn thân cho anh em, phải quan tâm mưu cầu hạnh phúc cho những người chung quanh, biến cải xã hội nên công bằng và tốt đẹp hơn, thì phải chăng chúng ta đang tiếp tay kẻ ác ru ngủ quần chúng, làm tê liệt sức đấu tranh cho công bằng xã hội của họ? Phải chăng chúng ta đang biến tôn giáo của chúng ta thành thuốc phiện thật sự? Chúng ta quên rằng «điều quan trọng nhất trong Lề Luật là công lý, tình thương và lòng chân thành» (Mt 23,23)

Và có thể chúng ta miệng thì nói về Nước Trời, nhưng thật sự ta lại dẫn quần chúng đến một nơi khác vì những giáo huấn của ta khác hẳn với tinh thần Tin Mừng? Ðức Giêsu nói: «Các người rảo khắp biển cả đất liền để rủ cho được một người theo đạo; nhưng khi họ theo rồi, các người lại làm cho họ đáng xuống hoả ngục gấp đôi các người» (Mt 23,15), liệu câu này có đúng với ta chăng? Vì nhiều khi cứ để họ ngoại đạo, họ lại quan tâm đến việc thể hiện tình yêu với tha nhân hơn khi họ vào đạo? Ðến khi vào đạo, họ lại nghe lời ta nên chỉ biết quan tâm tới những tập tục đạo đức cổ truyền?

Trái lại, những người không có Kinh Thánh trong tay, không có giáo lý hay giáo huấn của Giáo Hội, không có bí tích, nhưng họ lại có tình yêu đích thực, tức có giấy thông hành để vào Nước Trời. Rất có thể họ lại vào Nước Trời trước chúng ta, là đối tượng ưu tiên của Nước Trời, là những kẻ lúc nào cũng nói về Nước Trời mà không hành động cho Nước Trời! Thánh Phaolô nói: «Người ta được Thiên Chúa coi là công chính, không phải vì nghe biết Lề Luật, nhưng là vì tuân giữ Lề Luật» (Rm 2,13), và «nếu người không được cắt bì mà giữ những điều Luật dạy, thì tuy họ không được cắt bì, Thiên Chúa chẳng coi họ như đã được cắt bì sao?» (Rm 2,26). Bài Tin Mừng hôm nay và nhiều dụ ngôn của Ðức Giêsu cho chúng ta thấy viễn cảnh ấy! Và đó cũng là một lời cảnh cáo chúng ta!



CẦU NGUYỆN

Lạy Cha, nhiều khi chúng con làm chuyện hết sức khờ dại. Chúng con luôn luôn đề cao đạo của mình trước mặt mọi người, nhưng chính chúng con lại chẳng sống tinh thần đạo ấy. Ðang khi có nhiều kẻ ngoại giáo lại thật sự sống được tinh thần ấy. Việc đề cao tôn giáo của chúng con, tự nó là một điều rất tốt, nhưng nhiều khi lại xuất phát từ một khuynh hướng kiêu ngạo tập thể chứ không phải là tình yêu. Vì nếu nó xuất phát từ tình yêu đích thực, thì chúng con đã phải thể hiện tình yêu ấy bằng sự dấn thân đích thực cho những anh em đang chịu khốn khổ của mình. Sự im lặng trước bất công, sự thụ động trước cảnh khốn cùng của đồng loại chứng tỏ chúng con chưa có tình yêu đích thực. Vì thế, việc đề cao tôn giáo của chúng con chỉ là một hình thức kiêu căng tập thể, là điều Cha rất ghét. Xin cho chúng con biết sống đích thực tinh thần đạo của mình trước khi đề cao nó, để sự đề cao ấy có giá trị đích thực làm sáng danh Cha. Amen.


Share:

HienLinh-a - Dân ngoại đón tiếp ơn cứu độ của Đức Kitô, còn Dân Chúa thì sao?




CHIA SẺ TIN MỪNG

Chúa Nhật Lễ Hiển Linh

(05-01-2020)


Dân ngoại đón tiếp ơn cứu độ của Đức Kitô, còn Dân Chúa thì sao?



ĐỌC LỜI CHÚA

  Is 60,1-6: (2) Kìa bóng tối bao trùm mặt đất, và mây mù phủ lấp chư dân; còn trên ngươi Đức Chúa như bình minh chiếu toả, vinh quang Người xuất hiện trên ngươi. (3) Chư dân sẽ đi về phía ánh sáng của ngươi, vua chúa hướng về ánh bình minh của ngươi mà tiến bước.

  Ep 3,2-3a.5-6: (6) Mầu nhiệm Đức Kitô là: trong Đức Kitô, nhờ Tin Mừng, các dân ngoại được cùng thừa kế gia nghiệp với người Dothái, cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa hứa.

  TIN MỪNG: Mt 2,1-12

Các nhà chiêm tinh đến bái lạy Đức Giêsu Hài Nhi

(1) Khi Đức Giêsu ra đời tại Bêlem, miền Giuđê, thời vua Hêrôđê trị vì, có mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông đến Giêrusalem, (2) và hỏi: «Đức Vua dân Dothái mới sinh, hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người». (3) Nghe tin ấy, vua Hêrôđê bối rối, và cả thành Giêrusalem cũng xôn xao. (4) Nhà vua liền triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân lại, rồi hỏi cho biết Đấng Kitô phải sinh ra ở đâu. (5) Họ trả lời: «Tại Bêlem, miền Giuđê, vì trong sách ngôn sứ, có chép rằng: (6) 'Phần ngươi, hỡi Bêlem, miền đất Giuđa, ngươi đâu phải là thành nhỏ nhất của Giuđa, vì ngươi là nơi vị lãnh tụ chăn dắt Ítraen dân Ta sẽ ra đời». (7) Bấy giờ vua Hêrôđê bí mật vời các nhà chiêm tinh đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện. (8) Rồi vua phái các vị ấy đi Bêlem và dặn rằng: «Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi đã tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người. » (9) Nghe nhà vua nói thế, họ ra đi. Bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương Đông, lại dẫn đường cho họ đến tận nơi Hài Nhi ở, mới dừng lại. (10) Trông thấy ngôi sao, họ mừng rỡ vô cùng. (11) Họ vào nhà, thấy Hài Nhi với thân mẫu là bà Maria, liền sấp mình thờ lạy Người. Rồi họ mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến. (12) Sau đó, họ được báo mộng là đừng trở lại gặp vua Hêrôđê nữa, nên đã đi lối khác mà về xứ mình.





CHIA SẺ

Câu hỏi gợi ý:
1. Các kinh sư Do Thái có tôn giáo chân chính do chính Thiên Chúa thiết lập, còn các nhà chiêm tinh là dân ngoại, bị dân Do Thái coi là theo tà giáo. Nhưng trong bài Tin Mừng này, ai là người gặp được Đấng Cứu Thế Hài Nhi? Tại sao lại như vậy? Có phi lý không? 
2. Có tôn giáo chân chính có phải là điều bảo đảm sẽ gặp Thiên Chúa, sẽ được vào Nước Trời không? Không có tôn giáo chân chính có phải là không thể gặp Thiên Chúa hay không thể vào Nước Trời không? Vấn đề chính yếu hệ tại điều gì?


Suy tư gợi ý:

1.  Một sự kiện xảy ra một cách oái oăm, nghịch lý

Điều đáng lưu ý trong bài Tin Mừng lễ Hiển Linh chính là việc Thiên Chúa mặc khải chân lý –ở đây là việc giáng sinh của Đấng Cứu Thế– một cách không chính thức cho dân ngoại, là những người không thuộc tôn giáo chính thống của Ngài, và họ đã đạt được chân lý hay đã gặp được Đấng Cứu Thế.

Trong bài Tin Mừng này, ta thấy có hai hạng người:

a) Dân Do Thái, cụ thể là giới lãnh đạo xã hội và tôn giáo, là dân được Thiên Chúa tuyển chọn và có tôn giáo chính thống của Thiên Chúa. Dân Do Thái đã được Thiên Chúa chính thức mặc khải việc Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra qua các ngôn sứ trước đó hàng mấy trăm năm, mặc khải này đã được ghi lại trong Kinh Thánh, và toàn dân đều mong đợi Đấng Cứu Thế đến. Có Thánh Kinh trong tay, giới lãnh đạo xã hội và tôn giáo của Do Thái biết Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra tại Bêlem.

b) Dân ngoại, mà đại diện là «mấy nhà chiêm tinh từ phương Đông» (Mt 2,1). Họ không có tôn giáo chính thống của Thiên Chúa, cũng không có Kinh Thánh trong tay, vì thế họ không biết chính xác Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra và sinh ra ở đâu. Nhưng Thiên Chúa cho họ biết Đấng Cứu Thế đã sinh ra nhờ một phương tiện khác, có thể là kiến thức khoa học hay tôn giáo riêng của họ.

Kết quả là những người có tôn giáo chính thống, có Kinh Thánh trong tay, biết được chính xác nơi sinh ra của Đấng Cứu Thế lại không gặp được Ngài vì họ không thèm đi tìm. Còn những người không có tôn giáo chính thống, chỉ biết được Ngài sinh ra một cách rất mơ hồ, lại gặp được Đấng Cứu Thế, vì họ đã quyết tâm tìm kiếm Ngài. Sự kiện này phải làm chúng ta suy nghĩ và rút ra bài học.



2.  Biết xuông không đủ, phải biến cái biết thành cuộc sống

Sự kiện trên cho chúng ta thấy: việc có tôn giáo chính thống hay biết được những mặc khải chính thức của Thiên Chúa là một điều rất thuận lợi để đạt được chân lý hay để gặp được Thiên Chúa. Nhưng có đạt được chân lý hay có gặp được Thiên Chúa hay không còn tùy thuộc vào thiện chí và nỗ lực tìm kiếm của con người. Những người Do Thái –cụ thể nhất là giới lãnh đạo Do Thái giáo– tuy biết được chính xác Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra tại Bêlem, nhưng họ chỉ biết để mà biết, để rao truyền, để thông tin cho người khác, chứ không phải để sống hay để thực hiện điều mình biết. Nên cuối cùng những thuận lợi hay kiến thức ấy trở thành vô ích cho họ. 

Còn dân ngoại –mà các nhà chiêm tinh là một điển hình– tuy được Thiên Chúa mặc khải chân lý một cách mù mờ không chính xác, nhưng nếu họ có thiện chí, và nỗ lực tìm kiếm để đạt đến chân lý, để gặp Thiên Chúa, thì cuối cùng Ngài cũng giúp họ đạt được điều họ tìm kiếm. Đúng như lời của Đức Giêsu: «Ai tìm thì sẽ thấy, ai gõ cửa thì cửa sẽ mở cho họ» (Mt 7,8). Vậy vấn đề quan trọng là ta có nỗ lực đi tìm hay thực hiện điều mình biết hay không.

Nếu các nhà chiêm tinh cũng có não trạng như giới lãnh đạo tôn giáo Do Thái, thì khi «thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương Đông» (Mt 2,2), họ cũng sẽ chỉ coi đó như một kiến thức như bao kiến thức khác chẳng ảnh hưởng gì đến họ, và họ sẽ chẳng gặp được Đấng Cứu Thế. Nhưng trong thực tế họ đã quyết tâm lên đường tìm kiếm Ngài. Và Thiên Chúa đã giúp họ bằng cách cho ngôi sao dẫn đường đến nơi Đấng Cứu Thế sinh ra. Điều khiến họ hơn hẳn những người được chính thức mặc khải là việc dấn thân tìm kiếm. Kết quả cho thấy nỗ lực tìm kiếm chân lý hay Thiên Chúa có giá trị hơn việc biết được những mặc khải chính thức rất nhiều.



3.  Đừng vội tự mãn về việc mình có tôn giáo chân chính

Vì thế, chúng ta đừng vội tự hào rằng tôn giáo của chúng ta là tôn giáo chân chính, và cứ thế mà an tâm vì chúng ta đã được Thiên Chúa mặc khải cho những chân lý bảo đảm nhất. Nếu chúng ta quyết tâm lợi dụng tôn giáo chính thống hay những mặc khải chính thức để tìm gặp Thiên Chúa, thì chúng ta có lợi thế hơn người ngoại giáo rất nhiều. Nhưng nếu chúng ta ỷ lại vào lợi thế đó để khỏi phải cố gắng sống đúng theo những mặc khải đó thì coi chừng chúng ta sẽ chẳng đạt được gì cả. 

Chuyện ngụ ngôn thỏ và rùa chạy đua là một bài học rất đích đáng cho những người có tôn giáo chính thống như chúng ta. Thỏ có nhiều thuận lợi để thắng cuộc hơn rùa rất nhiều, nhưng chính vì ỷ lại vào những thuận lợi đó mà thỏ đã thua cuộc. Cũng vậy, người đi bộ hay đi chiếc xe đạp cọc cạch mà quyết tâm tới đích thì vẫn bảo đảm sẽ tới đích hơn là người có chiếc xe hơi thật tốt thật nhanh nhưng lại không quyết tâm đi tới đích ấy.

Qua bài Tin Mừng về lễ Hiển Linh, ta thấy để gặp được Thiên Chúa, cần có hai yếu tố

− Về phía Thiên Chúa, ta cần phải được Thiên Chúa soi sáng, chỉ dẫn, mời gọi và giúp sức; 

− Về phía ta, chính ta phải đáp lại lời mời gọi và nỗ lực tìm kiếm Ngài. 

Thiếu một trong hai yếu tố đó, việc gặp Thiên Chúa không thể thành tựu được. 

Yếu tố về phía Thiên Chúa luôn là yếu tố khởi động: Ngài mời gọi ta trước, và Ngài để ta được hoàn toàn tự do trong việc đáp lại hay từ chối lời mời gọi của Ngài. 

Yếu tố về phía ta vẫn là yếu tố chủ động mang tính quyết định. Đối với các kinh sư Do Thái, qua Kinh Thánh, Thiên Chúa đã cho họ biết Đấng Cứu Thế sẽ sinh ra. Họ được mặc khải rõ ràng, được mời gọi một cách ưu tiên hơn và trân trọng hơn các nhà chiêm tinh rất nhiều, nhưng họ lại không chủ động đáp lại lời mời gọi ấy. Còn đối với các nhà chiêm tinh, Thiên Chúa đã cho họ thấy vì sao của Đấng Cứu Thế. Họ tuy được mặc khải rất ít, và không được ưu tiên mời gọi, nhưng lại chủ động đáp lại lời mời gọi và lên đường tìm kiếm. Thiên Chúa đã giúp họ tìm kiếm bằng ngôi sao dẫn đường, và họ đã tìm được Đấng Cứu Thế.

Từ đó, ta có thể kết luận: yếu tố quan trọng để gặp Chúa không nằm ở việc có tôn giáo chính thống cho bằng ở chính nỗ lực của con người có quyết tâm đáp lại lời mời gọi của Ngài và có tìm Ngài hay không. 

Người không có tôn giáo chân chính vẫn có thể gặp được Ngài nếu quyết tâm và nỗ lực tìm kiếm Ngài. Ngược lại, người có tôn giáo chân chính mà thiếu nỗ lực đó thì tôn giáo chân chính trở nên vô ích đối với họ. Chính vì thế, Đức Giêsu mới nói: «Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời. Nhưng con cái Nước Trời thì sẽ bị quăng ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng» (Mt 8,11-12).

Thánh Phaolô quảng diễn ý tưởng ấy rõ ràng hơn: «Phép cắt bì hẳn là có ích nếu bạn thi hành Lề Luật. Nhưng nếu bạn vi phạm Lề Luật, thì bạn có được cắt bì cũng kể như không cắt bì» (Rm 2,25). Câu này cho thấy phép cắt bì hay rửa tội, dấu chứng của người có tôn giáo chân chính, sẽ trở nên vô ích nếu ta không tuân giữ luật của Thiên Chúa. Thánh Phaolô viết tiếp: «Trái lại, nếu người không được cắt bì mà giữ những điều Luật dạy, thì tuy họ không được cắt bì, Thiên Chúa lại chẳng coi họ như đã được cắt bì sao? Người không được cắt bì trong thân xác mà vẫn chu toàn Lề Luật, người ấy sẽ lên án bạn, vì bạn có Lề Luật ghi chép hẳn hoi và bạn đã được cắt bì, mà vẫn vi phạm Lề Luật» (Rm 2,26-27)

Lời này cho thấy người không được cắt bì hay rửa tội, nếu sống đúng thánh ý Thiên Chúa, tuân giữ luật Chúa được ghi khắc trong lương tâm họ (x. Rm 2,15) –nghĩa là yêu mến Thiên Chúa bằng đời sống yêu thương tha nhân, sống trọn tình trọn nghĩa– thì họ cũng được Thiên Chúa coi như đã được cắt bì hay rửa tội. Vì thế, điều quan trọng đối với chúng ta, người Kitô hữu, là phải làm theo thánh ý Thiên Chúa, giữ đúng luật mới và cũng là duy nhất của Đức Kitô là «Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em» (Ga 13,34). Không giữ luật yêu thương của Ngài thì việc theo Chúa hay có tôn giáo chân chính của ta chẳng những trở nên vô ích, mà còn là lý do để Thiên Chúa kết án ta nữa.



CẦU NGUYỆN

Lạy Cha, Cha đã mặc khải chân lý cho con qua Đức Giêsu. Đó là một thuận lợi đặc biệt cho con hơn những người ngoài Kitô giáo để sống đúng là con cái Cha và đáng được hưởng hạnh phúc vĩnh cửu mà Cha dành cho con cái mình. Xin giúp con ý thức hồng ân cao cả ấy để con sống đúng là con cái hiếu thảo của Cha, sống đúng thánh ý Cha là sống có tình có nghĩa với Cha và với tất cả mọi người chung quanh con. Nếu không, tất cả những chân lý mà Cha mặc khải cho con đều trở nên vô ích và còn nên cớ cho con bị lên án trong ngày phán xét cuối cùng nữa.


Share: