CHIA SẺ TIN MỪNG
Chúa Nhật thứ 3 Mùa Vọng
(16-12-2018)
Bài đào sâu
(16-12-2018)
Bài đào sâu
Cần phải sám hối dựa trên ba điều
mà Đức Giêsu cho là căn bản nhất trong lề luật
mà Đức Giêsu cho là căn bản nhất trong lề luật
• TIN MỪNG: Lc 3,10-18
Sứ điệp của Gioan Tẩy Giả
CHIA SẺ
Câu hỏi gợi ý:
1. Những việc Gioan Tẩy Giả đề nghị làm để tỏ lòng sám hối liên quan đến ai? đến Thiên Chúa hay đến tha nhân?
2. Theo tinh thần của Gioan Tẩy Giả, để chuẩn bị đón Chúa đến, chúng ta nên làm gì? Cần thực hiện những gì?
3. Những điều căn bản nhất trong việc sống đạo cần phải sám hối và sửa đổi là gì? Phải dựa trên căn bản theo quan điểm của Kinh Thánh, của Đức Giêsu hay của con người?
Suy tư gợi ý:
Sám hối theo 3 điều căn bản nhất trong đạo
Mùa Vọng là mùa chuẩn bị đón Chúa đến. Để biết phải chuẩn bị thế nào, chúng ta nên làm những gì mà Gioan Tẩy Giả đề nghị, vì ông là người có sứ mạng chuẩn bị cho Đức Giêsu đến với nhân loại. Điều ông làm để chuẩn bị Ngài đến là: «Rao giảng, kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối» (Lc 3,3).
Như vậy, điều quan trọng mà ông đề nghị là sám hối. Và ông định nghĩa sám hối như sau: «Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi, phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san cho phẳng» (Lc 3,4-5). Chắc chắn câu trên không thể hiểu theo nghĩa đen là sửa đường, bạt núi, lấp thung lũng, mà phải hiểu theo nghĩa tâm linh, nghĩa là việc sám hối phải được thực hiện từ trong tâm hồn, phải có sự thay đổi thật sự từ bên trong.
Thay đổi từ bên trong, chúng ta nên dựa vào những điều Đức Giêsu cho là căn bản nhất trong lề luật, hay trong tôn giáo, để xét mình và thay đổi. Ngài nói: «Những điều quan trọng nhất trong Lề Luật là sự công bình, lòng nhân ái và tính thành thật» (Mt 23,23b). Ba điều quan trọng nhất này được Gioan Tẩy Giả đề nghị trong bài Tin Mừng hôm nay.
Trong việc sám hối, chúng ta đừng bắt chước những người Pharisêu, đó là quan trọng hóa những điều phụ thuộc mà không hề xét đến những điều quan trọng nhất. Đức Giêsu trách họ: «Khốn cho các người, hỡi các kinh sư và người Pharisêu giả hình! Các người (coi trọng việc) nộp thuế thập phân về bạc hà, thì là, rau húng, mà bỏ qua những điều quan trọng nhất trong Lề Luật là sự công bình, lòng nhân ái và tính thành thật. Phải làm các điều này mà không được bỏ các điều kia» (Mt 23,23). Do đó, chúng ta cần phải xác định được điều quan trọng nhất trong việc sống đạo là gì để ưu tiên thực hành điều ấy.
1) Tôn trọng sự công bằng, cổ võ cho công lý
Khi những người thu thuế đến chịu phép rửa, họ hỏi Gioan Tẩy Giả: «Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?», ông bảo họ: «Đừng đòi hỏi gì quá mức đã ấn định cho các anh». Khi những binh lính hỏi ông: «Chúng tôi phải làm gì?», ông bảo họ: «Chớ hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người ta, hãy an phận với số lương của mình» (Lc 3,12-14).
Những người thu thuế và những binh lính là những người bị coi là thấp kém về mặt tâm linh, thì Gioan Tẩy Giả chỉ yêu cầu họ thực hiện sự công bình đối với người khác, chưa đòi hỏi điều gì cao hơn. Điều đó cho thấy tiêu chuẩn thấp nhất của đạo đức, của mức độ thánh thiện là sống công bình, không gây bất công cho người khác, không tạo nên những bất công trong xã hội.
Nhân dịp mùa Vọng, ta thử xét mình về tiêu chuẩn thấp nhất của đạo đức, xem ta đã tôn trọng sự công bằng trong đời sống thường ngày chưa. Chẳng hạn:
− Khi mượn tiền hay mượn đồ đạc của ai, ta có quyết tâm trả cho bằng được và trả đúng kỳ hạn không?
− Khi hợp đồng với ai điều gì, ta có thực hiện đúng những điều khoản mà ta đã đồng ý sẽ thực hiện trong hợp đồng không?
− Khi đi làm trong các xí nghiệp, công ty, ta có làm hết giờ, và làm hết năng lực của mình như mình đã chấp nhận lúc xin việc không?
− Ta có hối lộ hay nhận hối lộ, cho dù chỉ là một món quà, để được ưu tiên hay dành ưu tiên cho ai đó một cách bất công không?
− Ta có lợi dụng ưu thế của ta trong xã hội hay Giáo Hội, để khuyến khích hay buộc những người dưới quyền phải làm những việc ta phải làm mà không đền bù xứng đáng cho họ chăng?
− Ta có công bằng đối với con cái, hay với những người dưới quyền ta không?
− Ta có thực hiện những điều ta đã hứa với người khác không?
− Ta có dễ dàng nói xấu người khác, làm mất thanh danh của họ không?
− Ta có tung những tin thất thiệt không kiểm chứng lên mạng internet gây lo lắng, bất ổn cho người khác, hay làm mất uy tín của ai đó một cách phi lý không?
− V.v… và v.v…
Nếu sự công bằng với tha nhân và trong xã hội, là đòi hỏi tối thiểu của đạo đức, mà ta không tôn trọng, thì ta đừng bao giờ nghĩ rằng mình là người đạo đức cả.
Đức công bằng cũng đòi hỏi người Kitô hữu phải tạo sự công bằng trong xã hội nữa. Giáo huấn của Giáo Hội về xã hội đòi hỏi người Kitô hữu phải lên tiếng, phải đấu tranh cho công lý, cho công bằng xã hội, nhất là trong những xã hội đang đầy dẫy những bất công. Chúng ta có quan tâm tới nghĩa vụ xã hội này không?
2) Tình thương đồng loại hay lòng nhân ái
Những người bình thường, được coi là thuộc loại đạo đức trung bình, khi hỏi rằng họ phải làm gì để tỏ lòng sám hối, Gioan Tẩy giả trả lời: «Ai có hai áo, thì chia cho người không có; ai có ăn, thì cũng làm như vậy» (Lc 3,10-11). Đó là những việc làm bác ái.
Điều này khiến chúng ta phải chỉnh lại tư tưởng hay thái độ của chúng ta. Vì khi nghĩ đến ăn năn sám hối, là ta thường nghĩ ngay đến sự khô khan nguội lạnh của ta đối với việc thờ phượng Chúa, với việc xưng tội, đi lễ, rước lễ. Điều đó rất đúng, nhưng không phải là điều quan trọng nhất trong việc sống đạo, vì đạo chủ yếu là những gì cần phải đem áp dụng vào mọi hoàn cảnh của cuộc sống, chứ không phải chỉ là những việc làm tại nhà thờ, khi đọc kinh dâng lễ.
Nói đến sám hối, rất ít người nghĩ đến cách sống, cách ăn nếp ở, hay cách ăn nói của mình đã làm cho khác phải khó chịu, không bằng lòng, hoặc đã có những hành động gây thiệt hại cho họ. Càng ít người nghĩ đến những trường hợp mình gặp những người đau khổ, khốn khó, cần được cứu giúp hay nâng đỡ, mà mình đã làm lơ, bỏ qua, không làm gì cả, mặc kệ họ ra sao thì ra với nỗi đau khổ, cùng khốn của họ.
Sám hối đòi hỏi chúng ta phải chỉnh lại quan niệm của mình sao cho phù hợp với quan niệm của Đức Giêsu, với đường lối của Kinh Thánh. Kitô giáo là đạo của yêu thương được áp dụng trong đời sống, chứ không phải là đạo của những nghi thức bên ngoài, mặc dù những nghi thức này cũng cần thiết như một phương tiện để giúp ta sống yêu thương.
Cốt tủy lề luật của Kitô giáo là thể hiện tình yêu của mình đối với tha nhân. Thánh Phaolô viết: «Tất cả Lề Luật được nên trọn trong điều răn duy nhất này là: “Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình”» (Gl 5, 13b-14). Cho nên điều khiến chúng ta xa rời Thiên Chúa, đi ngược lại tinh thần Đức Kitô, và không phù hợp với bản chất Kitô hữu chính là những hành động thiếu tình thương của chúng ta đối với tha nhân.
Như thế, có thể ta không hề làm một điều gì bất công, hay một hành động xấu nào, nhưng ta vẫn chưa được Thiên Chúa hài lòng và chúc phúc, ta chưa trở nên người Kitô hữu đích thực, là vì ta chưa có cái tâm yêu thương, được thể hiện ra thành những hành vi yêu thương người khác thật sự. Yêu thương ai đòi hỏi ta phải quan tâm tới chính người ấy, tới những nhu cầu thiết thực của họ, đồng thời cố gắng đáp ứng những nhu cầu ấy của họ. Lãnh đạm với họ, không quan tâm tới họ, không biết họ cần gì, và không làm gì để giúp đỡ họ, để khiến họ nên tốt hơn, hạnh phúc hơn, thì không phải là yêu thương họ. Và như thế là chưa sống tinh thần bác ái yêu thương của Đức Kitô.
Biết bao người trong chúng ta tự hào mình là Kitô hữu, thậm chí còn cho mình là một Kitô hữu tốt nữa! Nhưng nếu thử hỏi: ta có luôn cố gắng trở nên hữu ích cho những người chung quanh, có quan tâm tới nhu cầu của những người sống bên cạnh ta, và tìm cách thỏa mãn những nhu cầu chính đáng của họ không? có làm họ bớt khổ, bớt xấu hơn không? Có lẽ nhiều người trong chúng ta chưa dám trả lời «có!».
Chúng ta cần xét lại: những người bị chúc dữ ngày phán xét không hề bị kết án vì đã làm một điều chi sai trái, mà chỉ vì đã không làm những gì tha nhân cần họ làm (x. Mt 25,41-46). Những điều họ không làm ấy, không ai có quyền đòi hỏi họ làm, nhưng Thiên Chúa lại đòi hỏi những đối tượng của Nước Trời, phải làm những điều ấy như điều kiện tiên quyết để là công dân Nước Trời, là Nước của Tình Yêu.
3) Tính thành thật hay tinh thần tôn trọng sự thật
Khi thấy Gioan kêu gọi sám hối và làm phép rửa, nhiều người nghĩ rằng ông chính là Đấng Mêsia, là vị Cứu Tinh của dân tộc mà các ngôn sứ đã loan báo. Điều đó có thể cũng làm cho Gioan cảm thấy thích thú. Nhưng Gioan không chấp nhận để cho người ta hiểu lầm như thế, ông đã đính chính rất rõ ràng: «Có Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi quai dép cho Người. Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần bằng lửa» (Lc 3,16).
Tôn trọng chân lý hay sự thật là yếu tố căn bản của đạo đức hay sự thánh thiện. Đức Giêsu nói: «Hễ “có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ» (Mt 5,37). Người đạo đức không bao giờ cố ý làm gì để người khác hiểu lầm.
Tôn trọng sự thật cũng có nghĩa là hình thức bên ngoài phải phù hợp với nội dung bên trong. Chẳng hạn những nghi thức tôn giáo, những lời cầu nguyện nói với Thiên Chúa phải phản ảnh đúng tâm tình có thực bên trong. Nếu nói «Lạy Chúa, con yêu mến Chúa» mà trong thực tế chẳng có một hành động nào chứng tỏ tình yêu ấy, thì đâu khác gì một chàng sở khanh tỏ tình giả dối với một cô gái. Tất cả mọi hình thức đạo đức giả đều mang tính lừa dối. Những nghi thức linh đình, trang trọng bề ngoài nhưng rỗng tuếch tâm tình bên trong chắc chắn chỉ làm cho Chúa chán ngán (x. Is 1,10-17).
CẦU NGUYỆN
Nguyễn Chính Kết
(https://chiasethanhuu.blogspot.com/2018/12/vong3a.html)Bấm vào đây để trở về bài chia sẻ:
Điều quan trọng nhất trong việc sám hối là sửa đổi lại quan niệm cho đúng với tinh thần Tin Mừng.
Điều quan trọng nhất trong việc sám hối là sửa đổi lại quan niệm cho đúng với tinh thần Tin Mừng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét